Trải qua nhiều biến động, chúng ta mới càng trân trọng những giá trị tinh thần vốn đã quên lãng từ lâu. Và để có được 4 mùa xuân, hạ, thu, đông thật đẹp, cũng không thể bỏ qua những khúc giao mùa tuy ẩm ương nhưng cũng thật nên thơ và thú vị. Tạp chí Nữ Doanh Nhân Khám phá vẻ đẹp "bí ẩn" hang Sơn Đoòng. Để đến được với hang Sơn Đoòng, bạn sẽ phải mất khoảng nửa ngày để đi qua một khu rừng và lội qua một con sông nhỏ. Vẻ đẹp ngoạn mục của hang Sơn Đoòng (Ảnh: ST) Đến được cửa hang, từng luồng gió lạnh thổi trong Golden Gate Highlands có rất nhiều loài động vật: khỉ vằn xám, các loài linh dương, ngựa vằn, chó rừng, kền kền râu… Nơi đây cũng nổi tiếng là địa điểm lý tưởng để du khách đi bộ đường dài, ngắm cảnh đẹp và động vật. Ngắm hẻm núi lớn thứ 3 thế giới tại Khu Bảo tồn thiên nhiên Blyde River Canyon * Tổ chức các hoạt động Ưu thế kết nối của hạ tầng giao thông khiến phía Đông Hà Nội bứt phá ngoạn mục Như Loan - 09/09/2022 17:36 Vị trí đắc địa và hạ tầng giao thông đồng bộ giúp phía Đông Hà Nội "đánh thức" những ưu thế vượt trội sẵn có, để đạt bước phát triển đột phá Cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp đáng giá của 10 loài động vật đắt nhất thế giới. Chuyện lạ Kinh ngạc khi tìm thấy pho mát 2.600 năm tuổi Các nhà khảo cổ học Ấn Độ đã tìm thấy pho mát halloumi có niên đại khoảng 2.600 năm tuổi được chứa trong các bình đất sét và trang trí bằng chữ Demotic. Chuyện lạ Ngoạn vật thế gia Chương 14 Ngoạn vật thế gia Chương 13 Trương phủ trời sầu đất thảm, chỉ chốc lát sau khi thiếu gia và quản gia trở về, gió bão rung chuyển đất trời đã bộc phát dữ dội. "Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!" "Cha, cha đừng kích động, thân thể là quan trọng." Một số công viên quốc gia được nhận xét là thú vị và ngoạn mục nhất trên thế giới. Đến đây bạn sẽ tìm thấy những điều thú vị nhất, với lá cây gồ ghề, phát triển nhất và cũng nguyên sơ nhất giữa hệ thực và động vật bản địa tại đây. RQpQ. Ngoạn vật thế gia Tác giả Phong Lộng Thể loại nhất thụ nhất công, cổ trang, H dày đặc Tình trạng Hoàn Nhân vật chính Thụy Thanh x Trương Nguyệt Lãng Trên khán đài, hắn và y là đối thủ. Về gia cảnh, hắn và y lại hoàn toàn trái ngược nhau. Họ Trương của y đời đời say mê, vùi đầu vào nghiêng cứu bảo vật. Họ Thụy của hắn là thương gia mới phất, giàu nứt đố đổ vách, năm trăm lạng bạc vung ra nào có sá gì. “Tên họ Thụy đó là gì? Hắn chỉ là thứ thất học, dám làm ô uế giá trị của bảo vật.” Cha mắng chửi, y mỉm cười không nói. “Sư huynh a, ngươi nhớ bổng bổng của ta nên mới đến đây phải không?” Sư đệ gian tà, y cũng cắn răng chịu đựng. Tình thế kẹp giữa, một bên là thân sinh, một bên là ái nhân, y nên chọn ai mới phải… …thôi thì cứ lơ lửng như thế cũng tốt a… Nhưng mà… Lão thiên gia đâu phải là người thích ăn không ngồi rồi… Xoảng!’ Huyết ngọc chén…vỡ rồi. “Lãng nhi, từ nay ngươi phải đối tốt với Thanh nhi.” Này này, y không hoa mắt chứ. Người đang nói là cha y đó sao? “Sư huynh, từ nay mong ngươi chỉ bảo rồi.” Này này, đừng có gian tà như vậy chứ. Mọi việc rốt cục là như thế nào? Có ai nói cho y biết không? Cuộc sống trầm luân…ai…e chỉ là mới bắt đầu… Nhận xét Tình cảm nhân vật trong đây tuy không được miêu tả sâu sắc vì dù sao độ dài của nó cũng chỉ chừng ba mươi mấy trang word nhưng mà quá trình anh công thu phục cả nhà em thụ, khiến gia đình em từ trên xuống dưới từ ghét thành thương yêu anh. Đó quả là một quá trình thú vị và cái cách em thụ sập bẫy cũng hết sức ngu ngơ, ngây thơ a. Nói chung ai thích pink và hài hước thì cứ tìm đến truyện này và ai thích xôi thịt nữa P/S Ta chỉ giới thiệu thôi, giới thiệu thôi a. Ngoạn vật thế gia Tác giả Phong Lộng Dịch Ngọc Vân Đệ nhị chương – phần một Người sáng suốt chẳng hẳn đều có thể thấy được việc đàm giới1 về thi từ của Triệu Mạnh trong mật thất nhất định vô cùng kịch liệt Bởi vì hai vị công tử ở bên trong đó tới tận một canh giờ mới đi ra ngoài. ” Ra rồi! Ra rồi! ” ” Hắc, đám giới trong mật thất nhất định rất kích thích. Nếu như ta có thể ở một bên nghe một chút thì tốt quá rồi. ” ” Tỉnh lại đi, ngươi nghĩ cái gì thế? Nghe người trong nghề đàm giới tưởng dễ lắm sao, đây là phải cúi đầu bái sư mới có thể học được bản lãnh như thế đó. ” ” Không biết thiếu chủ Thanh Dật Các có mua được quyển thi từ của Triệu Mạnh không nhỉ ?” ” Ta xem ra hơn phân nửa là không được .” ” Tại sao ?” ” Ngươi xem hắn sắc mặt tái nhợt, đi đứng còn không vững, đi hai bước đã phải thở dốc một hồi, không những thế mà còn phải vịn vào ghế mới có thể ngồi xuống, chặc, nhất định là không mua được nên mới thế .” ” Đáng thương a, Thụy gia nhiều tiền, Thanh Dật Các muốn mua đồ vật của Thụy gia đâu có dễ dàng như vậy ? Thanh Dật Các mặc dù cũng có tiền nhưng dù sao cũng không thể so được với nhà đại đương gia kia. ” Chờ Thụy Thanh và Trương Nguyệt Lãng đều trở về trên đài, cuộc so tài ngoạn vật lại được tiếp tục, đến tiết mục kế tiếp. Dung địa chưởng quỹ đứng lên, hướng xuống phía những người bên dưới đang cố nhướng cổ lên trên này long trọng tuyên bố, ” Mọi người, cũng giống như năm trước, hôm nay tất cả đại sư trên đài đều vì mọi người mà miễn phí ngoạn cổ trân vật. Khụ khụ, có cái gì muốn đại sư giám định cho, xin mời cứ mang lên. Ai ai! Đừng chen chúc, xếp hàng ! Đề nghị xếp hàng! Từng người từng người lên ….” Tiếng nói của Dung đại chưởng quỹ đã bị chìm ngập trong tiếng hoan hô của quần chúng. Đây là thời điểm kích động nhất mà khán giả đã chờ đợi từ rất lâu, mọi người có thể nhân cơ hội này mà đem bảo vật nhà mình mang lên trên đài nhờ các đại sư đánh giá cho một hai câu . Các tiểu thương ngoạn vật bình thường cũng đều nhân cơ hội này mà học tập các cao thủ trên đài một hai chiêu, rồi xem xem công lực của chính mình như thế nào. Dưới đài nhất thời xếp ra một hàng dài người đứng chờ. ” Thỉnh xem hộ tổ truyền ngọc như ý của nhà ta. ” ” Đây là Tần Hán ngân hồ 2, ta mất tận ba vạn lượng mua tại Hồ Bắc, hẳn không phải là giả chứ ?” ” Các vị, đây là vật truyền thừa qua sáu đời của nhà ta Bôi kim túc tọa3, nghe nói hoàng đế đã từng dùng qua. Hiện giờ gia cảnh nhà ta không được tốt lắm nên mới bất đắc dĩ phải mang đi bán, các vị đều là đại gia trong giới ngoạn vật, mỗi người nhãn lực đều mười phần tốt có thể thấy được bảo bối của ta thật giả thế nào, ta không cầu giá cao, chỉ cần đúng giá là được, các vị đều phân biệt được hàng tốt xấu thế nào….” Mọi người trên tay đều cầm đủ các loại đồ cổ trân vật xếp thành một hàng dài bên dưới, chưa đến lượt của mình mọi người cũng đều vui vẻ đứng một bên thú vị nghe các đại sư giám định. Hấp dẫn người ta nhất đương nhiên vẫn là hai vị công tử văn nhã, ngọc thụ lâm phong, hai người , một huynh một đệ, một người anh tuấn một người khôi ngô, hai cái dung mạo đối nghịch nhau ở trên cùng lôi đài ngoạn giám đồ vật. Cho dù cả hai có đồng nhất ý kiến thì cũng không thấy bọn họ hòa thuận tán gẫu vài câu, ngược lại giống như là đang tránh né không muốn nhìn thấy ánh mắt của đối phương. Nhất là Trương Nguyệt Lãng công tử, tám phần mười là do không mua được thi từ của Triệu Mạnh nên đối Thụy Thanh công tử tỏ ra lãnh đạm. Nhưng cũng không thể ngờ tới là Thụy Thanh công tử cũng bày ra thần thái lãnh đạm giống như vậy. Có điều không quản tới việc nội đấu của sư huynh đệ kia, nhãn lực của bọn họ quả thực là giống nhau, đồ vật một khi vào tay họ, thật giả đều được phân biệt ngay. ” Cái gì mà Tần Hán ngân hồ? Ngươi giỡn ta đấy à .” Mông đau quá….. ” Màu của ngân hồ này không phải là tự nhiên có mà là do cố ý dùng vải đỏ bao quanh rồi hơ trên ngọn lửa.” Nửa người dưới vẫn còn tê quá, vừa tê lại vừa đau……….Sư đệ kia đúng là một tên gia hỏa nóng nảy mà…. Lúc nãy ở trong mật thất mấy vòng liền khiến ta muốn chết quá, thiếu chút nữa ngay cả ruột gan cũng bị sư đệ lôi ra. Nhưng mà tại sao mỗi lần bị hắn dằn vặt đến chết đi sống lại như thế trong lòng ta vẫn luôn thật ngọt ngào. Sư đệ giống như bạo quân vậy, rõ ràng vô cùng xấu xa mà. Trương Nguyệt Lãng cầm trên tay đồ cổ cố gắng hoàn thành việc giám định, nhưng đầu óc cứ rối bời hết cả lên. Thật muốn liếc qua nhìn sư đệ một cái, nhưng không thể! Hắn rất hiểu rõ chính mình, chỉ cần nhìn thoáng qua không chừng lại gặp phải ánh mắt hắn, lúc đấy hai mắt đối nhau sẽ không không thể rời ra được. Trước mặt mọi người dưới kia nếu cứ nhìn nhau nhất định sẽ bị mọi người tìm ra đầu mối. Cho nên tầm mắt tuyệt đối không được dừng lại ở chỗ gương mặt tuấn mỹ kia của sư đệ . Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn ra bất cứ cái gì kỳ lạ Bằng không sợ rằng sẽ không chỉ có ít nhất một tia hoài nghi truyền vào tai phụ thân, vậy thì xong đời rồi. ” Tần Hán vàng bạc rất thưa thớt, loại đồ vật này chỉ có vương gia quý tộc mới có thể sử dụng. Mỗi một kiện đều được các đại sư chế tạo hết sức tinh tế, hoa vân tinh xảo thuần thục. Đồ của ngươi vừa nhìn cũng biết đó là hàng bắt chước.” Thụy Thanh bên kia cũng bị một đám người vây lấy thỉnh giáo, miễn cưỡng cố gắng bảo trì vẻ mặt ôn hòa cho có lệ. Nhìn như không thèm để ý, nhưng mà bởi vì thể lực cạn kiệt quá độ mà không thể không ngồi ở trên ghế nhìn sư huynh giúp người khác ngoạn vật. Kỳ quái, vừa mới phát tiết vài lần trên thân thể thon dài trắng nõn nà kia, như thế nào bây giờ lại muốn rồi ? Huyệt khẩu bị chọc vào đến sưng đỏ hết cả lên, không biết bây giờ đã đã đỡ sưng chút nào chưa. Bất quá cứ hồng hồng như thế cũng tốt, nhìn giống như cái miệng nhỏ nhắn chờ đợi người ta ăn vậy, làm cho người ta nhớ đến liền không nhịn được ý nghĩ muốn cắm chặt vào. Bên trong vừa nóng lại vừa ẩm ướt, cho dù chỉ dùng đầu ngón tay móc vào trong cũng có thể khiến cho sư huynh rên rỉ phóng đãng cả nửa ngày. Ai, thật muốn cho dù trước mặt mọi người cũng có thể lột y phục của hắn ra thượng vài lần……. ” Thụy Thanh công tử? Thụy Thanh công tử? ” Thụy Thanh phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng liếc mắt một cái, ” Gấp cái gì? Không suy nghĩ kỹ một chút sao có thể đưa ra kết luận được? Ân, ngọc này tuy đúng là cổ ngọc nhưng tiếc là màu sắc của ngọc lại không tốt, chưa đủ trong suốt, trau chuốt. Tốt lắm, kế tiếp. ” ” Đến phiên ta! Đến phiên ta! ” ” Thụy Thanh công tử thỉnh xem giúp ta cái này! ” Những người muốn bọn họ bình phẩm đánh giá cổ vật nườm nượp không dứt ” Trương công tử, thỉnh người giúp ta xem cái này .” ” Cô nương, cái này vừa nhìn đã biết không phải là cổ vật, đây là tác phẩm của người thời nay. Ngươi mất mấy lượng bạc để mua vậy ?” ” Không có a, đây là tiểu thư nhà chúng ta tự mình làm ra, cố ý đem tới đây cho Trương công tử, người nhìn xem tay nghề của tiểu thư ta như thế nào ?” Vừa nhìn ánh mắt của tiểu nha đầu kia đã biết được chủ nhân của nàng đang nhộn nhạo xuân tâm. ” Trương công tử, tiểu thư nhà ta nói nếu ngươi thích thì có thể lưu lại .” ” Cô nương , ta…..” Sống lưng chợt nổi lên một trận hàn Trương Nguyệt Lãng run cả người. Không cần phải nói, trên lưng đang được hưởng hai ánh nhìn mang hàm ý giám thị cùng cảnh cáo, tuyệt đối đến từ vị sư đệ đáng sợ kia. ” Trương công tử, ngươi không cần phải thẹn thùng a, chỉ là cái khăn tay thôi mà, ngươi nếu không chê xin mời nhận lấy, tiểu thư của chúng ta đối với công tử ngưỡng mộ đã lâu……” Còn thêm ngưỡng mộ đã lâu nữa? Trên trán Trương Nguyệt Lãng xuất hiện một tầng hơi nước mỏng, trộm liếc mắt nhìn một cái đã thấy vị sư đệ kia đang vô thanh vô tức lại gần đây nghe lén. ” Trương công tử, ngươi hãy nhận lấy đi.” Vừa nói vừa ương ngạnh nhét chiếc khăn tay vào bàn tay đang lúng túng của Trương Nguyệt Lãng. Tiểu nha đầu hoàn thành được nhiệm vụ mặt tươi cười chạy đi, cũng không quên quay đầu lại nói, ” Trương công tử, sang năm chúng ta lại tới xem cuộc thi đấu ngoạn vật, năm sau gặp lại! ” ” Sang năm gặp ?” Bên người vang lên tiếng cười lạnh trầm thấp. Trương Nguyệt lãng da đầu tê dại, nếu không phải cố kỵ hiện tại bản thân đang ở trên lôi đài cuộc so tài ngoạn vật chính mình lại là đại biểu của Thanh Dật Các, thì hẳn đã sớm nhảy xuống dưới đào tẩu. ” A a, xem ra duyên số của Trương công tử đối với nữ nhân rất là tốt đó .” ” Quá khen.” Miễn cưỡng bày ra bộ dạng tươi cười , ” Ta thấy Thụy Thanh công tử cũng thường nhận được lễ vật mà .” ” Thật sao? ” Đồng dạng đáp lại bằng nụ cười giả tạo, nhưng bên trong đôi mắt trong suốt sáng ngời so với nữ nhân càng đẹp hơn kia của Thụy Thanh lại không hề có một tia cười nào, đôi mắt như thiêu cháy khiến cho Trương Nguyệt Lãng kinh hãi trong lòng một trận. Nếu như nơi này là mật thất, chỉ sợ sẽ lại lập tức bị khi dễ một phen đến chết mất. ————— 1 đàm giới thảo luận giá cả 2 Tần Hán ngân hồ chén bạc thời Tần Hán 3 Bôi kim túc tọa mình không hỉu cái này lắm , bôi kim chén vàng, túc đầy đủ, tọa ngồi …. =.=” Ngoạn vật thế gia Tác giả Phong Lộng Dịch ca ca Biên tập Ngọc Vân Đệ tứ chương – phần một Trương phủ trời sầu đất thảm, chỉ chốc lát sau khi thiếu gia và quản gia trở về, gió bão rung chuyển đất trời đã bộc phát dữ dội. “Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!” “Cha, cha đừng kích động, thân thể là quan trọng.” “Lão gia, ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể, chuyện huyết ngọc bôi’ có thể bàn bạc sau…” “Sau cái quỷ gì! Vài ngày nữa là đến lễ tế tổ rồi, đến hôm đó, đến hôm đó, ai nha, ta khai báo với cha thế nào đây, hu hu hu…” Mọi người vội lao đến trước, đỡ lấy Trương lão gia đang đấm ngực dẫm chân than vãn, mồm năm miệng mười an ủi “Lão gia người đừng quá thương tâm” , “Lão gia người đừng sốt ruột…” Trương Nguyệt Lãng vừa vào cửa đã chủ động quỳ xuống, lúc này hắn quỳ gối trước mặt cha , tự trách “Đều là hài nhi vô dụng, người trách mắng hài nhi đi, là con không có bản lãnh, không mượn được huyết ngọc bôi’ về.” “Đứng lên đi, không thể trách ngươi được.” Trương lão gia được mọi người khuyên can một hồi, ngồi trên ghế than khóc “Chỉ có thể trách cha ngươi vô dụng, Thanh Dật Các kể từ khi vào tay ta, càng ngày càng suy tàn, cho đến bây giờ, thậm chí còn bị đám tiểu nhân khốn nạn sặc mùi tiền bạc khi nhục.” Ánh mắt tràn đầy tình thương từ ái nhìn Trương Nguyệt Lãng, xoa đầu hắn, thở dài cam chịu, “Khổ cho ngươi, phải tới nhà người ta, phải chịu đối xử của loại người như thế” Trương gia dùng nghiêm khắc trị gia, kiểu từ phụ yêu thương con trai thế này rất hiếm thấy, Trương Nguyệt Lãng không đợi phụ thân nói xong, nước mắt đã chảy thành dòng, “Là hài nhi vô dụng. Cha, hài nhi ngày mai sẽ đi lần nữa, dù phải quỳ gối cầu xin trước cửa Thụy gia, con thấy sư đệ hắn… hắn ít nhiều cũng… cũng nên đáp lại con một chút ân tình như thế…” Nghĩ đến bản mặt vô tình của sư đệ khi đuổi hắn khỏi Thụy phủ, nội tâm Trương Nguyệt Lãng vô cùng đau xót. Chẳng lẽ… những suy đoán đó của bản thân là không nhầm? Sư đệ một năm cũng chỉ gặp mình một lần ở ngoạn vật đại tái’, mà hắn dục vọng như rồng như hổ, làm sao biết thỏa mãn. Nghe nói sư đệ ở ngoài phong lưu phóng túng, danh tiếng rất lớn, bên cạnh còn rất nhiều nữ tử xinh đẹp bồi tiếp. Sư đệ đã ghét bỏ mình rồi? Không… Không thể nào! Đêm ấy ở Thụy phủ, sư đệ rõ ràng vẫn … Điên cuồng giày vò hắn, thèm khát hắn. Không, sư đệ sẽ không thực sự vô tình như vậy, hắn trước đây đã nói, cả đời này hắn chỉ đối tốt với một mình mình thôi. Nếu lần này sư đệ còn không đáp ứng, nhất định là vì… là vì… Tâm lý hắn bất ổn trùng trùng, vắt óc tìm lý do để giải thích cho sự lạnh lùng đầy bất ngờ của Thụy Thanh, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không tìm được nguyên cớ phù hợp. Càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc bấn loạn, chỉ có nơi ngực thấy đau đớn vô cùng. May là hắn vốn đang quỳ trước mặt phụ thân, nước mắt chua xót vì đau lòng từng giọt trào ra liên miên, nên không sợ bị người khác nhận ra điểm dị thường. “Nguyệt Lãng, con ngẩn ra đó làm gì?” Trương phu nhân ở phía sau dịu dàng vỗ lên lưng hắn “Đừng khóc nữa tiểu hài tử. Cha đang hỏi chuyện con kìa.” Trương Nguyệt Lãng vội đưa tay áo lau nước mắt “Cha, người… hỏi con việc gì?” Trương lão gia đã tỉnh táo lại, có thể suy nghĩ sáng suốt hơn, “Ta hỏi ngươi, ngươi thấy, tên Thụy Thanh đó là rắp tâm muốn làm khó cho Thanh Dật Các chúng ta phải không, hay là…” Mặc dù biết khả năng không cao nhưng lão vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi “Hay là hắn cho rằng những vật quý giá chúng ta mang đến đó đặt cọc, không đủ 50 vạn nên mới không đồng ý?” “Cái này… Hài nhi… Hài nhi thấy không phải” Trương Nguyệt Lãng buồn rầu, thanh âm nhỏ xíu đáp lại. Trương lão gia thở dài “Quản gia, ngươi mở cái rương vừa mang về ra.” “Vâng, lão gia.” Chiếc rương vốn định dùng để đặt cọc tại Thụy gia được vác đến, mở ra, Trương lão gia bước đến gần, yêu mến nhìn những vật quý giá được sắp xếp cẩn thận bên trong. “Mặc dù không dám nói những thứ này có thể đáng giá đến 50vạn lượng, nhưng, đây đều là những vật Thanh Dật Các chúng ta cất giữ nhiều năm, mỗi thứ đều là đồ tốt, ai ngờ có ngày mang đi thế chân để mượn về một bảo vật , lại có thể bị người không nể mặt mà trả hết về hay sao?” Trương lão gia nhặt lấy một món bên trong, cảm khái “Cái nghiên mực Đoan Thạch chế tác này, đen bóng trơn láng, xung quanh còn khắc tên người Hán, là vật được thái tổ gia gia của ngươi thu về, trước khi chết người còn cầm nó trong tay. Chiếc Phúc Thọ Như Ý do Chu Tiểu Tùng chế tác từ gỗ đàn hương này điêu khắc tinh xảo, đao pháp lưu loát, vẻ đẹp cổ xưa, là do thái thái tổ gia của ngươi lưu giữ, còn cả chiếc chặn giấy Thọ Sơn Phù Điêu Bàn Long Văn này nữa, óng như mỡ gà, chất đá hiếm có, tỏa mùi như vỏ cây tùng, năm đó gia gia của ngươi khi tâm phiền ý muộn, thích nhất là ngửi mùi vị trên đó, nói rằng hương gỗ trên tấm đá này có thể an tĩnh tâm thần, trừ bỏ lo âu. Hôm nay…” Trước ánh mắt hoảng sợ của Trương Nguyệt Lãng, Trương lão gia cầm lấy chiếc chặn giấy Thọ Sơn Phù Điêu Bàn Long Văn đó đưa lên mũi, hít ngửi thật sâu hai lượt, giống như đang tìm kiếm chút an tĩnh từ đó. Chỉ một thoáng, nước mắt lão lại chảy, than vãn “Ai, ai, quả nhiên là thói đời xoay chuyển, truyền gia chi bảo hủy trong tay ta, Thanh Dật Các không những không còn phong quang, mà ngay cả mùi gỗ tùng trên chiếc chặn giấy này cũng đã ít nhiều thay đổi.” = hok hỉu vì nguyên cơ gì …. “Cha, cái đó… cái chặn giấy đó…” “Đây đều là tội của ta, là do ta làm vỡ huyết ngọc bôi’. Ta phải đến trước linh vị tổ tông mà tự tử.” “Ngàn vạn lần không thể! Cha đừng vọng động! Để hài nhi chết thay người, cha vạn lần đừng tử tử.” “Xuẩn tài, ta lúc này đương nhiên sẽ không tự sát.” Trương lão gia sau cơn bi thống, tăng thêm một phần khí phách, nghiêm mặt nói “Nếu ta tự sát, gia gia của ngươi sẽ ra sao? Bỏ phụ thân mà đi chính là bất hiếu cùng cực! Cha ngươi tuyệt sẽ không làm chuyện bất hiếu đó đâu!” Trương Nguyệt Lãng lúc này mới thở phào, nhân cơ hội cầm lấy chiếc chặn giấy Thọ Sơn Phù Điêu Bàn Long Văn bị cha cầm vung vẩy trong lúc kích động, đặt trở lại trong hòm. Kỳ quái, rõ ràng trên đường trở về đã rửa nhiều lần bằng cả nước sôi lẫn nước lạnh. Chẳng lẽ trên đó vẫn còn mùi? Trương Nguyệt Lãng sắc mặt trắng xanh. “Ta nghĩ kỹ rồi.” Đang hồ tư loạn tưởng thì tiếng cha truyền vào tai. Trương Nguyệt Lãng cẩn thận hỏi, “Cha, cha nghĩ kỹ cái gì?” Trương lão gia cắn răng nói, “Ta không thể bỏ rơi cha già, làm một đứa con bất hiếu được.” “Đúng, cha nghĩ vậy là đúng.” “Ta không càng không thể nói chuyện làm rơi vỡ huyết ngọc bôi’ cho cha, làm cha tức đến chết.” “Vâng, cha nói đúng.” “Để cha có thể sống lâu trăm tuổi, yên ổn sống qua mấy năm này, ta đã quyết , nhất định phải giấu diếm chuyện huyết ngọc bôi’ đến cùng.” “Vâng, đúng ạ.” “Ta quyết định, vì cha ta, vì Thanh Dật Các, chịu nhục một phen, tự ta sẽ đến Thụy gia cầu xin tên tiểu tử thối kia cho ta mượn huyết ngọc bôi’! Nguyệt Lãng!” “A? A? Cha, con đây.” “Cha ra ngoài một chuyến, ngươi phải giữ gìn Thanh Dật Các, chăm sóc gia gia tử tế, nghe lời mẹ.” Nghe thấy phải đến Thụy phủ lần nữa, Trương Nguyệt Lãng kìm lòng không được lại sinh ra một tia hy vọng, khẩn cầu, “Cha, sư đệ… Không, là gã Thụy gia tiểu tử đó rất xấu xa, hài nhi sợ người thiệt thòi, để hài nhi đi cùng người.” “Không, hắn muốn ta đích thân đi, ta sẽ đi. Hài tử, ngươi đã chịu tủi nhục một lần rồi, không cần đi nữa.” “Hài nhi không sợ tủi nhục, hài nhi…” “Đừng lằng nhằng nữa.” Trương lão gia yêu thương nói “Hắn chẳng qua là muốn làm nhục Thanh Dật Các chúng ta, lần này, cha ngươi sẽ mặt dày một phen, nghe hắn xỉ nhục vài câu! Ài, chỉ cần hắn vừa lòng, hẳn sẽ đem vật đó cho chúng ta mượn để qua được cửa ải này của gia gia ngươi.” Trương Nguyệt Lãng kinh ngạc sững người, nhìn nét mặt già nua, gò má trũng xuống của cha. Sư đệ ngay cả ta cũng ruồng bỏ, cha già nua như thế, chỉ sợ… chỉ sợ hắn vị tất đã chịu “xỉ nhục”… thế là sao…. Lãng ca huyh thế là hok đc nha, bắt đầu có ý nghĩ coi chồng hơn cha rùi đấy ; Ngoạn vật thế gia Tác giả Phong Lộng 风弄 Thể loại cổ trang, nhất thụ nhất công, cảnh báo rating 18+, H~~ dày đặc, Pink Tình trạng hoàn Dịch Ngọc Vân + Ca ca Pairing Thụy Thanh x Trương Nguyệt Lãng Văn án Tiết tử Chương 1 phần 1 – Phần 2 – phần 3 Chương 2 phần 1 – Phần 2 – phần 3 Chương 3 phần 1 – Phần 2 – phần 3 – Phần 4 – phần 5 – Phần 6 Chương 4 phần 1 – Phần 2 Chương 5 phần 1 – Phần 2 Chương 6 phần 1 – Phần 2 – phần 3 – Phần 4 Phiên ngoại Ngoạn ý phần 1 – Phần 2 Phiên ngoại Ngoạn vật khiếu kiện Phần 1 – Phần 2 Hậu ký 0000000000000 File Jar đọc trên điện thoại NVTG File word NVTG or NVTG Ngoạn vật thế gia + đặc biệt điển by phong lộng Văn án Ngoạn vật giới hai đại thế gia, càng đấu ngươi chết ta sống đã muốn không phải một ngày hai ngày chuyện. Khán đài thượng, hai vị chỉ có thế gia công tử ―― Trương Nguyệt Lãng cùng Thụy Thanh, phân biệt đồ chơi quý giá đồ cổ, ánh mắt độc đáo, phán đoán suy luận sắc bén, các không phân làm cho. Thắng bại chẳng phân biệt được cao thấp, các chiếm nữa bầu trời, mê đảo hàng vạn hàng nghìn người xem. Nhưng ai biết khán đài hạ, vừa vào mật thất, hai cái ngọc thụ lâm phong đích thân ảnh, lại lập tức giống xà giống nhau lộn xộn cùng một chỗ. "Sư huynh, ta lần trước cùng ngươi đã nói , năm nay đích đồ chơi đại tái, không được ngươi bên trong mặc tiết khố lên đài. Có nghe ta trong lời nói sao không? Có hay không mặc? Mau làm cho ta xem. " "Không cần sờ. . . . . . Ô. . . . . . Sư đệ. . . . . . Khinh. . . . . . Điểm nhẹ. . . . . . " . . . . . . Như vậy đại nghịch bất đạo đích gian tình, nếu bị kia tử ngoan cố đích lão cha biết, Trương Nguyệt Lãng nhất định khó giữ được cái mạng nhỏ này. Không nghĩ tới đáng giận lại bá đạo sư phụ đệ Thụy Thanh, liền vì chưa đủ vu mỗi năm một lần đích đồ chơi đại tái gặp gỡ, thế nhưng phao chế huyết ngọc chén sự kiện! Chẳng lẽ. . . . . . Này vô liêm sỉ sư đệ dám chạy đến đối thủ một mất một còn trong nhà, ở hắn sư huynh lão cha đích không coi vào đâu, trình diễn này đoạn gian tình? ! ! ! ! Cái chêm Đồ cổ trân vật, thế gian hãn khí, tục xưng đồ chơi, phong nhã di tình. Tới rồi! Ngoạn vật giới mỗi năm một lần đích đại ngày lại đã . Kinh thành nổi tiếng đích phần thưởng tâm trai vì thế trước tiên chuẩn bị chừng sáu bảy tháng, quang chỉ cờ màu đích tơ lụa hay dùng năm xe ngựa, lập thu hôm nay, ở trước cửa đích đại quảng trường thượng đáp khởi cao một trượng, dài khoan quá năm trượng đích đài cao, khí phách mười phần địa triển khai ngoạn vật giới này tối kinh thiên động địa đích thi đua. Ngày này, là thiên hạ đồ cổ trân vật đi ra làm nổi bật tâm tư của nhân vật đích tốt ngày. Phải biết rằng, trân quý đích đồ chơi chẳng những phải có hảo để chất, còn nhu có hảo nhãn lực đích giám định và thưởng thức mọi người cho khẳng định, một bức ở phần thưởng tâm trai tiền bị đồ chơi giám định và thưởng thức gia nhóm khoa quá hai câu đích tranh chữ, nói không chừng có thể trướng thượng vài lần giá. Này đài cao là nhất khó được lại thật sự đích phần thưởng trong bảo khố rao hàng nơi, phần đông chuyên gia lúc này, đồ dỏm tránh không khỏi, nếu lấy tới là trân phẩm, càng có thể đạt được khẳng định. Nhà ngươi có mỗ mỗ gia truyền chi bảo, nghĩ muốn xem xét một chút giá trị như thế nào? Ngươi có mỗ kiện tân tới tay đích bảo bối nghĩ muốn bán, không biết như thế nào suy nghĩ giá?

ngoạn vật thế gia